Đang online

Anh đến mang cho em hi vọng rồi lại ra đi

Anh đến mang cho em hi vọng rồi lại ra đi

Anh đến mang cho em hi vọng rồi lại ra đi để lại trong em nổi thất vọng mà không thể nào lấp đầy. 

Giờ em ngồi đây viết những dòng này dù biết không phải là lỗi của anh hay là lỗi của em mà có lẻ là do số kiếp chúng mình. Ngay lúc này em ước như hai chúng mình như từng gặp mặt chưa từng quen biết nhau để em không phải đau lòng thế này, em khóc rất nhiều anh có biết không? Em ước gì chuyện chúng mình sẽ không phải kết thúc như lúc này. Có lẽ chúng ta chưa có đủ duyên nợ để ở bên nhau cả đời này phải không anh.

Anh đến mang cho em sự quan tâm ấp áp, mỗi buổi sáng anh mang đồ ăn cho em sợ em bỏ bửa những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng làm em ấp áp vô cùng. Nhưng giờ nó chỉ là ký ức mà thôi vì anh đã đi thật rồi. Anh đi không phải là lỗi của anh, em cũng không biết đây là lỗi của em hay không nữa chỉ vì ba mẹ em không thể nào cải lời ba mẹ được. Giờ chắc anh đang hạnh phúc lắm rồi, nghe nói anh đã có người yêu và sắp cưới rồi. Giờ nghĩ lại em thấy mình thật yếu đuối khi để anh đi.

Có lẽ người như em sẽ không bao giờ có được hạnh phúc vì em đã làm anh đau lòng nhiều lần, ước gì thời gian có thể quay lại để mọi chuyện không phải như thế này, thì em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời khi có anh rồi. Mà trên đời làm gì có 2 chử "Ước Gì" phải không anh, giờ em chỉ biết chúc anh hạnh phúc trên quảng đường còn lại mà không có em bênh cạnh mà bênh cạnh anh giờ là một người khác, chúc anh luôn hạnh phúc, còn em giờ này 2 từ "Hạnh Phúc" chắc không còn với em nữa rồi, em vẫn làm việc vẫn sống vẫn gặp bạn bè nhưng khi nghĩ đến anh em điều khóc, và trách bản thân mình. Một cuộc sống như vây không biết kéo dài đến bao giờ, mong sao thời gian có thể qua thật nhanh để em có thể quen anh và có một cuộc sống bình thường như bao người khác.

Chào anh người em từng yêu thương.


Ngọc Châu

Mới đăng ký

VIP profile